Họ tên: Nguyễn Trọng Đức
Hãy gọi đó là điều tuyệt vời nhất!
Tôi vô tình biết đến PAPI qua trang mạng xã hội facebook và rồi đăng kí tham gia PAPI như một cái duyên. Nhớ lại hồi đăng kí, PAPI cho lựa chọn ba tỉnh để tham gia nhưng tôi chỉ chọn hai tỉnh, tỉnh thứ ba là điền lại của tỉnh trước đó. Tôi cũng không nghĩ sẽ được chọn để tham gia hành trình này vì nhiều lần vào xem tỉ lệ chọi của PAPI đều thấy sợ. Ngày tôi được gọi tham gia PAPI ở Lạng Sơn – tỉnh tôi không hề chọn, tôi vừa vui lại vừa sợ. Vui vì mình được tham gia chương trình, được làm điều mình thích nhưng nỗi sợ cũng rất lớn, sợ vì mình chưa đến đây bao giờ, sợ sẽ sinh hoạt và di chuyển trên đó ra sao… Nhưng tôi không mất quá nhiều suy nghĩ và đã mạnh dạn trả lời chị rằng tôi sẵn sàng tham gia. Tôi đã từng đi những chương trình tình nguyện khác nhau trên Lào Cai, thế nhưng cái cảm xúc đến mỗi vùng miền và cảm nhận về con người ở mỗi nơi lại khác nhau vô cùng. Ở nơi xa, phức tạp chỉ là cần đủ ăn, đủ mặc. Ở nơi gần, đơn giản chỉ là chạm được tới trái tim của nhau và tìm được tâm hồn đồng điệu. Nơi ấy có hai anh trưởng đoàn nhiệt tình, vui tính, có những anh chị phỏng vấn viên tình cảm, có tuổi trẻ của sự tinh nghịch và cống hiến; có những người dân gần gũi, chân thật, sao lại khiến tôi cảm thấy thân thiết đến thế !
Hành trình của chuyến đi là cả một câu chuyện dài đáng nhớ, sẽ chẳng đọng lại trong tôi nhiều kỉ niệm đến thế nếu như ba ngày đầu ở tỉnh thành hay nơi phố huyện cũng sầm uất đông đúc. Ngày cuối đoàn chúng tôi phải dậy từ năm giờ sáng để kịp di chuyển từ trung tâm thành phố tới một huyện vùng cao. Chúng tôi tưởng rằng thử thách chỉ dừng lại ở đó nhưng không, khi đến nơi chúng tôi mới biết được rằng để có thể đến được tới nơi cần đến chúng tôi phải vượt qua một con đường đất dễ lún vì trời mưa của những ngày hôm trước. Chúng tôi không thể tiếp tục di chuyển bằng xe tám bánh, cũng không thể đi bộ vì quãng đường quá dài. Cả đoàn tám người cùng trên chiếc xe bán tải, di chuyển về phía xã. Mỗi cái lắc xe, mỗi cái lên xuống vì những cái ổ trâu lớn trên đường đều khiến tôi không thể nào quên. Cuối cùng chúng tôi cũng lên tới nơi, bà con đã đợi chúng tôi từ sáng sớm. Bằng cả sự nhiệt tình, chân chất của những bà con nơi đây, tôi cảm nhận được một sự dễ chịu mà ít khi mới có được nơi thành phố đô thị xa hoa. Tôi phỏng vấn cho một anh dân tộc thiểu số, việc truyền đạt ngôn ngữ của anh có gì đó hạn chế, tôi phải mất khá nhiều thời gian để có thể hoàn thành phiếu hỏi đó, nhưng đó là điều khiến tôi cảm thấy tuyệt nhất của chuyến đi này. Cuộc phỏng vấn đã dạy cho tôi sự lắng nghe, sự thấu hiểu và khả năng kiên nhẫn cần có. Bạn không dễ gì có thể nhắc lại một câu hỏi vài lần, bạn cũng không dễ gì có thể lắng nghe một người một cách chậm dãi và từ tốn đến vậy.
Hành trình này khép lại nhưng còn nhiều hành trình khác đang chờ đợi phía trước. Như khẩu hiệu của PAPI “Ta còn trẻ ta cứ đi”, hãy đặt dấu chân của chúng ta trên những hành trình của tuổi trẻ và hãy gọi đó là những điều tuyệt vời nhất!”