Trung tâm nghiên cứu phát triển hỗ trợ cộng đồng

Tin tức hoạt động của trung tâm

PAPI 2017 – TA CÒN TRẺ LÀ TA CỨ ĐI

MS04_PAPI2017_CÓ MỘT PAPI NHƯ THẾ TRONG TÔI
Họ và tên: Lương Thị Thanh Hà
Năm 23 tuổi, tôi đã rất may mắn khi đi được hết một nửa đất nước Việt Nam xinh đẹp, đi du lịch có, đi tình nguyện có,… đi một mình có và đi với cả đoàn thể cũng có. Nhưng có lẽ chuyến đi PAPI ngày đó, ngắn ngủi thôi nhưng để lại trong tôi những kỉ niệm vô cùng khó phai, để đến ngày hôm nay, khi ghi lại những dòng này, mọi hình ảnh lại hiện lên vô cùng rõ nét. Có một PAPI như thế trong tôi, … Tôi biết Papi từ hồi năm 19 tuổi, khi được nghe anh chị cùng Khoa kể rất nhiều về những chuyến đi Papi của mình. Hồi ấy chỉ hình dung được hai chữ “Papi” vô cùng đơn giản và ngây ngô là đi đến mỗi miền quê để phỏng vấn người dân thôi, thấy ngưỡng mộ các anh chị quá vì trong số bao nhiêu con người mà chỉ chọn có 8-10 người/tỉnh. Thế nên sau một năm tìm hiểu, tôi vẫn xòn thấy sợ hơn là thấy thích thú nữa: sợ mình không đủ khả năng để có thể làm bảng hỏi phỏng vấn . Năm 2015 sau khi dùng hết dũng khí làm bảng đăng kí, đến ngày có lịch trình 3 tỉnh mình đăng kí không thấy được gọi biết mình không có duyên với PAPI lần ấy rồi, buồn lắm, gọi điện cho “bô lão” đi PAPI vài lần kể lể, nhưng vẫn luôn nuôi hy vọng có thể quay lại vào lần sau. Mọi động lực lại tiếp tục quay trở lại sau hai năm tìm hiểu và liên tục cập nhật những thông tin trên Facebook của PAPI, hai năm theo dõi những người anh người chị của mình tiếp tục những chuyến hành trình với PAPI, và hai năm sau đó chính là bây giờ, khi mà ước mơ đi PAPI lần đầu tiên được thực hiện- chuyến đi đầu tiên ngay tại tỉnh mà mình sinh ra – Thái Nguyên. Tôi vẫn không thể nào quên cái cảm giác được chị Vân Anh gọi điện phỏng vấn qua điện thoại. Tuy đã trải qua rất nhiều cuộc phỏng vấn khác nhau rồi, nhưng hôm ấy tôi vẫn cảm thấy vô cùng bối rối, mọi dũng khí và tinh thần cao nhất dường như đều bị thay thể bởi cảm giác như không thể tin là mình có cơ hội đến với PAPI. Nhưng cuối cùng, giấc mơ sau bốn năm đã trở thành hiện thực. Có một PAPI như thế trong tôi, với những con người “ bạn” thân thiết trên chuyến hành trình. Đó là anh Thắng trưởng đoàn nghiêm túc nhưng luôn nhiệt tình trao đổi kinh nghiệm đi PAPI cho chúng tôi từ lần gặp đầu tiên; là anh Lạc Trung phó đoàn chu đáo nhiệt tình, lo lắng từng bữa ăn chỗ ngủ cho cả đoàn trong bốn ngày ấy; là chị Toàn – bà già của đoàn cùng quê với tôi, người có kinh nghiệm đi PAPI Thái Nguyên cách đây vài năm lúc nào cũng vui vẻ tươi cười, làm trò cho chúng tôi những lúc cả nhóm mệt mỏi; là cậu bạn Đức Việt hay anh chàng dễ thương nhỏ nhắn Oanh vừa mới kết thúc chuyến Papi Tỉnh Phú Thọ cách đó không lâu; là hai cô Phương Linh và Vũ Linh; Nguyễn Hương và cả em út Thùy Linh người đã mới đi Hà Nam về và có những người lần đầu tiên giống như tôi. Tất cả chúng tôi đã gặp nhau và có một chuyến hành trình vô cùng đáng nhớ. Tôi thật sự may mắn vì dù chỉ trong những ngày ngắn ngủi vậy thôi, nhưng chúng tôi đã chia sẻ cho nhau rất nhiều về những dự án cộng đồng mà chúng tôi đã có cơ hội được tham gia; chia sẻ cho những cảm xúc sau mỗi lần phỏng vấn người dân mà gặp phải những câu hỏi khó; và cả những tình huống “dở khóc dở cười” mà sau mỗi buổi chúng tôi ngồi lại để tổng kết với nhau; … Có một Papi như thế trong tôi, với những trải nghiệm mới mẻ. Là lần đầu tiên cầm một bảng hỏi vừa dài vừa nhiều câu hỏi như thế; là lẫn đầu tiên bối rối khi gặp gỡ và trò chuyện cùng người dân; là những lần đi cả quãng đường xa để tìm đường đến được nhà văn hóa xã; là chuyến đi di chuyển xa bằng xe ô tô mọi người ai nấy đều rất mệt nhưng khi bước chân xuống xe và gặp gỡ người dân nơi đây mọi điều đều như tan biến hết để bắt đầu một buổi phỏng vấn; là khi phải dùng cả gấp đôi thời gian quy định, vượt qua những quy tắc của một buổi phỏng vấn để ngồi “trò chuyện” với một bà cụ để chia sẻ với bà những câu chuyện xung quanh cuộc sống mà bà đang đối diện và tôi chỉ biết lắng nghe chứ không sao có thể giúp được bà,… Có một PAPI đầu tiên như thế ở trong tôi, là những cảm xúc bỡ ngỡ mới lạ, nhưng vô cùng hào hứng để rồi thật đáng nhớ cho lần này ngồi ghi nhớ lại. Tôi sẽ nhớ mãi chuyến hành trình đầu tiên này với PAPI và hy vọng những năm tới tôi sẽ vẫn có thể được gắn bó để rồi tiếp tục viết lên những câu chuyện đẹp trong chuyến hành trình của mình với PAPI. Cảm ơn PAPI rất nhiều, vì tất cả những gì PAPI đã mang đến tuổi trẻ của tôi !!!