MS03_PAPI 2017_ PAPI HÀNH TRÌNH ĐỂ TRƯỞNG THÀNH
Họ tên: Đàm Quỳnh Duyên
Tuổi trẻ của tôi thật sự tuyệt vời khi có phần ký ức của PAPI. Tuổi 22 chông chênh bất định vô kể, khi cứ đứng lơ lững giữa những giáo điều ở đại học với thực tại phong phú ngoài xã hội. Với áp lực từ quy chuẩn của xã hội từ muôn đời nay về cái ổn định, về băn khoăn cơm áo gạo tiền. Là giữa khoảng định lượng chông chênh về ước mơ và thực tại, về lãng mạn và thực tế. Để rồi dạo gần đây giới trẻ lại rộ lên phong trào xách balo lên và đi, để phá vỡ quy chuẩn cổ hũ xưa về việc ổn định, về danh hư hão huyễn phải làm cho công ty sang hay ra trường phải kiếm được việc làm ổn định, có tiền. Cứ thế người trẻ lại vào đi. Chỉ đi và đi. Tôi không thích như thế, không thích cách người ta cổ vũ cho việc xách balo lên và đi. Tôi ghét đến nơi này nơi kia chỉ để chụp choặt rồi đăng lên facebook, instar, zalo,… chỉ để khoe rằng tôi đã từng đặt chân đến nơi này, nơi kia. Tôi thích sự trải nghiệm, tôi thích gắn kết tình bạn, tôi thích đến nơi nào đó để biết văn hóa nơi mình đặt chân đến, cười và tiếp xúc với người dân nơi mình trải nghiệm, tôi muốn mình có ích cho những chuyến đi. Và vô tình tôi may mắn được gặp PAPI, tôi có được tất thẩy những điều đó. Tôi gặp bạn bè mọi miền, dù rằng lúc chia tay có đôi phần buồn, đôi phần luyến tiếc, nhưng chẳng sao, vì vẫn luôn thấy biết ơn đã có mặt trong phần ký ức của nhau. Rất vui. Với PAPI, tôi gặp được người dân, tôi biết cách họ sống cũng như phần nào quan điểm của họ thông qua bảng hỏi. Tôi biết vùng đất mình đến có những thiệt thòi, những thiếu thốn, những khó khăn, những bất cập đang có của 1 tỉnh nước nhà, như ở Tây Ninh dù là khu đô thị nhưng nhà dân không có hố xí tự hoại, không có dịch vụ thu gom rác. Là cụ ông đi ba chân ( 1 chân là gậy chống) miệng móm mém luôn cười tươi hào sảng, dù nhà ông chẳng có vật gì, chẳng có điện đóm. Là chị gái mới hơn 30 đã có 5 đứa con, không học thức, nhưng hàng ngày chị vẫn tạo ra giá trị riêng mình, nỗ lực từng ngày cho cuộc sống của chính chị và gia đình. Với PAPI tôi nhận ra rằng mình quá tệ khi không hề hay biết đến hành chính công của tỉnh nhà, rằng bản thân tôi đã hơn 18, đã là độ tuổi chịu trách nhiệm về chính mình và cả vận mệnh của đất nước, nhưng buồn thay, tôi đã không quan tâm, không biết gì cả. Tội chợt nhận ra rằng, việc than trách chính quyền, việc hàng ngày chê bai chính sách nhà nước là điều vô cùng ấu trĩ. Bản thân cá nhân mỗi chúng ta phải có trách nhiệm với cộng đồng, để chính quyền cùng nhân dân tạo dựng một xã hội công bằng hơn, đẹp đẽ hơn. Đừng mãi ngồi đó trách móc. Như tôi đã từng làm. Tôi thấy mình thật tệ. Trách sao được khi mình không nói tiếng nói của mình. Vậy tôi cũng như những người trẻ như tôi có cần phải hổ thẹn hay không? Khi viết những dòng này, khi nhớ lại vùng đất tôi đã đi qua cùng PAPI, nhớ lại những con người tôi đã gặp cùng PAPI, tôi thấy biết ơn vì mình đã được may mắn sống trong những chuyến đi đẹp đẽ ấy. Tôi, vẫn luôn ấp ủ giấc mơ đất nước mình tốt đẹp lên từng ngày. Vẫn luôn mong nơi tôi đi qua những ngày tháng sau ngày càng ít bất cập. Mong rằng công bằng hạnh phúc sẽ đến với nhiều người hơn nữa. Đi là để bản thân tôi biết tôi không được phép khinh thường bất kỳ ai, vì hằng ngày mọi người vẫn cần mẫn tạo ra giá trị cho cuộc sống. Là để tôi biết nước mình nghèo quá, mình cần phải có trách nhiệm với chính mình, với cuộc sống gia đình và xã hội. Tôi nhận ra hàng ngày mọi người vẫn cần mẫn tạo ra giá trị của riêng mình từ chủ tịch huyện hay chỉ là bác nông dân chưa 1 lần cắp sách đến trường. Dù là cô bán rau ngoài chợ nuôi 5 con đi học hay chị làm Làm ngân hàng. Mọi người vẫn sống , vẫn cống hiến. Ai dám bảo họ vô dụng. Nên đừng ngồi than thân trách phận, hay cứ ngồi trách móc và so sánh bản thân, thì hãy không ngừng tạo nên giá trị bản thân từ những việc nhỏ nhất. Nhờ PAPI tôi nhận ra rằng, tuổi trẻ ấy, bạn không phải quá lo ngại về ổn định hay bứt phá, bạn hãy là chính mình được rồi, hãy nghe trái tim mình, hãy chọn thứ phù hợp với mình và mình yêu thích, đừng để quy chuẩn xã hội áp đặt nặng nề lên bạn. Những chuyến đi cùng PAPI cho tôi hiểu và củng cố thêm niềm tin vào những hoạch định trong tương lai của chính mình. Tuổi trẻ không cần quan trọng đi thật nhiều nơi. Nhưng hãy đi để có ích cho mình cho người. Với chuyện nhỏ tẹo teo là có ít ngân sống xót qua tháng ngày sinh viên. Cảm ơn tuổi trẻ của tôi. Cảm ơn nơi tôi qua, cảm ơn người tôi gặp. Cảm ơn PAPI lần nữa. Hãy 1 lần đi cùng PAPI để bạn ngừng trách nội tại và yêu thêm cuộc sống.