Trung tâm nghiên cứu phát triển hỗ trợ cộng đồng

Tin tức hoạt động của trung tâm

PAPI 2017 – TA CÒN TRẺ LÀ TA CỨ ĐI

MS05_PAPI 2017_ CHUYẾN ĐI ĐẦU TIÊN
Họ tên: Nguyễn Thị Thùy Giang
Tháng năm qua đi và ngược xuôi của ký ức, tìm đâu ra một phút thảnh thơi của tuổi trẻ. Buổi sớm mai tỉnh giấc, chợt vang lên câu hát bên tai: “Tuổi trẻ qua đi sẽ không quay lại, đừng sống đời hoài phí Ngước lên và nhìn trời cao, để thấy cuộc đời kỳ diệu sao Hãy đi và nhìn cuộc sống Ghi lại hết bằng một góc riêng mình” Mấy ai giữa lưng chừng thanh xuân, không một lần mông lung giữa các ngã rẽ, mấy ai được đi trên con đường bằng phẳng rải đầy hoa. Dẫu rằng có những chênh vênh nhưng may mắn thay, chúng ta có sức trẻ và lòng nhiệt huyết để làm những việc muốn làm, đi những nơi muốn đi, ghi lại những bài học cuộc sống. Tuổi trẻ của tôi là để tìm kiếm đam mê và những giá trị đích thực. Những năm hai mươi, khi tôi loay hoay vớicon đường mà tôi sẽ bước, việc mà tôi sẽ làm, có một người tôi yêu quý đã nói rằng: “Bạn chỉ thực sự tìm thấy đam mê của mình khi bạn đi qua nó”. Một ngày tháng Chín của năm 23 tuổi, tôi chọn cho mình một chuyến đi, một cuộc hành trình đầu tiên của tuổi trẻ. Bước chân vào PAPI làm một Papi-er nhưng với những bỡ ngỡ, non nớt ban đầu khiến tôi băn khoăn mình có đảm nhiệm tốt công việc không, mình có đủ can đảm tham gia cùng với những người đối với mình là xa lạ? Nhưng tuổi trẻ là gì nếu như không phải là để cho bản thân được những lần thử thách, nếu như không phải là tìm kiếm đam mê và dùng sức trẻ làm những việc có ý nghĩa cho cuộc đời? Những ngày cùng PAPI, tôi được gặp những người anh, người chị, người bạn, những người dù chưa thân quen nhưng cũng đã kịp trao nhau một nụ cười. Họ là những người cũ, người mới. Tôi học hỏi được rất nhiều thứ về sử dụng tablet, kỹ năng phỏng vấn, cảm nhận được sự chỉnh chu trong công việc, từ cách tổ chức, tác phong làm việc của các phỏng vấn viên. Tham gia PAPI cũng là lần đầu tiên tôi tìm hiểu nhiều như thế về quản trị và hành chính công, tự tay mình lần mò tìm hiểu về những kết quả khảo sát của những năm trước, những điều tuyệt vời PAPI mang lại thông qua những hình ảnh, những câu chuyện được các bạn phỏng vấn viên đưa lên. Tôi đã háo hức thật nhiều để chờ đợi mình là một mảnh ghép trong chuyến hành trình đó từ khi còn là sinh viên. Ngày đầu tiên làm việc với người dân, tôi cảm nhận được sự nhiệt tình của họ, những con người thôn quê chất phác, có người già, người trẻ, có người rất xông xáo nhưng cũng có một vài cô chú còn hơi lo sợ. Tôi nhìn thấy ở họ là niềm tin gửi gắm ở chúng tôi, mong chúng tôi là những người góp phần cải thiện cuộc sống cho họ từ việc nâng cao chất lượng dịch vụ hành chính công và cải thiện cơ chế quản lý của chính quyền. Ngày làm việc đầu tiên kết thúc, đoàn chúng tôi ghé vào một quán ăn nhỏ ven đường, tôi còn nhớ bác Ban lúc đấy làm bên Mặt trận của tỉnh cùng tham gia với đoàn, bác có hỏi chúng tôi một câu ngay lúc đó: “Các cháu có biết vì sao không phải ai khác mà những người như các cháu lại được lựa chọn đi phỏng vấn không?” Khi nhìn thấy gương mặt ngơ ngác và đầy thắc mắc của chúng tôi bác mới nói tiếp: “Vì đơn thuần các cháu là những người trẻ, người hăng hái nhất và cũng là người khách quan nhất”. Thì ra thái độ nhìn nhận sự việc và cách thu nhận thông tin của những người trẻ như chúng tôi chính là điều phù hợp nhất để trao cho chúng tôi trách nhiệm tiếp xúc và trò chuyện với người dân. Tôi ghi nhớ mãi điều này trong những chuyến công tác về sau, luôn nhắc nhở bản thân làm việc có trách nhiệm và khách quan nhất. Câu chuyện PAPI của tôi đi qua trong 4 ngày ngắn ngủi, chừng đó cũng đã kịp cho tôi những bài học mới, những mối quan hệ mới và tôi cũng có dịp giới thiệu món ăn đặc sản quê hương mình với các bạn. Chúng tôi chia tay nhau vào một buổi chiều nắng sau những bảng câu hỏi cuối, chụp với nhau những tấm hình kỷ niệm, nói những lời tạm biệt thân thương. Bảng câu hỏi vẫn còn nhớ như in trong đầu, sáng nay bắt đầu công việc, liên tục là những nụ cười, những cái bắt tay chào o, chào chú, dư âm đó theo tôi tới cả những ngày sau. Rồi khi nhìn từng bức ảnh, tự hào lắm để khoe với bạn bè tôi đã vào PAPI, PAPI đã khởi đầu cho những chuyến đi của tôi. Dù sau này tôi già đi, những ký ức trong những cuộc hành trình này vẫn sẽ nhớ, để không nuối tiếc một thời tuổi xuân tươi đẹp, đã từng can đảm để bước đi. Một ngày tháng 11 năm vừa rồi, tôi đặt chân đến Hà Nội vào buổi chớm đông, phố thị đông ngút khói và xe, tưởng chừng con người nhỏ bé sẽ lạc lõng trên mảnh đất này, tôi bất chợt gặp lại những người đã cùng tôi trong PAPI năm ấy, vẫy tay chào nhau, mỉm cười và Hà Nội trong tôi trở nên thật thân quen, gần gũi…